Ở trọ nhân gian
chỉ vầng trăng sáng
cùng ta đêm tàn.
(Nhã Trúc)

Người ta hay bảo chỉ có kẻ cô đơn mới hiểu tiếng thở dài của kẻ cô đơn.

Quả là vậy!

Cuộc đời là một giấc mộng.

Đời người chẳng qua là một khắc trong cõi mộng.

Dáng hình là hiện tướng của cơn mộng.

Vĩnh cửu từ phù du mà thành.

Vì lẽ đó nhân gian rộng lớn chẳng khác cánh cửa nhà trọ là bao. Và kẻ ở trọ mới hiểu nỗi lòng kẻ trọ.

Cho nên chẳng có thật – chẳng có giả; chẳng có giàu – nghèo; chẳng có yêu – hận; chỉ có những kẻ trọ. Cuộc đời, vốn dĩ, là một nhà trọ, tạm bợ cho những kẻ lỡ bước tìm chốn ngủ trong đêm khuya lạnh lẽo. Phiêu bạt trong cõi vũ trụ hàng ngàn năm, vầng trăng tìm thấy cho mình một giấc ngủ trong sự cô đơn chập chờn của kẻ ngủ trọ nhân gian.

Nhưng, kẻ trần ai kia có phải vì cơm áo gạo tiền, vì những bộn bề của “cõi thực” mà thao thức chẳng an. Bật dậy, hòng tìm kẻ nào đó để trút bầu tâm sự …

Và may là còn trăng.

Còn một kẻ tâm giao – dù là cách biệt vô cùng – tâm sự cùng ta trong đêm trường quạnh vắng. Ta – trăng nhìn nhau, cùng nhận ra đâu là chân mộng, đâu là giả mộng, cùng thấu suốt nỗi cô đơn của nhau, rốt cuộc không khỏi vì nhau mà nhỏ lệ nghẹn ngào. Ta, bỗng thương cho kiếp đời vĩnh hằng đơn độc của vầng trăng. Trăng lại khẽ khàng vì nỗi đắn đo hữu hạn của lòng ta mà thổn thức. Hai kẻ, gần nhau, cạnh nhau, cùng thương cảm cho nhau – nhưng chẳng thể dựa vào nhau, an ủi nhau vài lời.

Tàn đêm, mỗi kẻ lại quay về với cuộc đời “thực” trong cõi mộng của riêng mình.

Lê Hoàng Anh