Tác giả: Nguyễn Thánh Ngã

Canh khuya
tấu khúc vô thường
quỳnh hương vương vấn
(Song Khê – Đặng Kim Thanh)

   Đây là bài haiku mang đầy cung điệu. Cảm xúc trong phiến khúc này là dòng dư ba, xao động, bâng khuâng, sầu cô, và thanh vắng lạ. Nhà thơ đã nghe được thứ âm thanh trầm bổng, xiêu lạc của đất trời trên cây đàn muôn điệu ấy. Nào tiết tấu cỏ hoa, nào hổn mang tạp khúc, điệu côn trùng rền rỉ như xé rách màn đêm…

   Âm nhạc lúc xao động, lúc gần, lúc xa.

Lặng lẽ.
Buồn …
Ai đã tấu lên khúc bi ai đó?
Đất trời, sinh vật?

   Dù ai, thì đây cũng là khúc bi ca vô thường. Như có như không…

Thoảng trong gió mùi quỳnh hương, đóa bạc mệnh đã nở nhụy, khai hoa. Người thưởng thức nghe tiếng lòng mình vương vấn. Dường như tiếc nuối cho phận hoa, và tiếc nuối cho mình…

   Nhà thơ Song Khê, trong lần chắp bút này đã khai triển nhạc tính của thơ lên cao độ, cho nó tràn mọi thính giác của ngũ quan. Nghĩa là tai cũng có thể thấy được, mắt cũng có thể nghe được. Âm nhạc đã chiêu cảm nghìn sợi nơ-ron trong cơ thể nhân vật trữ tình, cô đơn và trống trải, xoáy sâu và tỏa ra ở câu cuối…

   Đó chỉ có thể là âm nhạc của mùi hương…

                              Sài Gòn tháng 12 .2019

                                        N.T.N