Một chiếc lá rơi
lần bay duy nhất
vàng tươi dấu đời.
(Kiều Trang)

Chiếc lá nào rồi cũng sẽ rời cành và để lại một khoảng trống hư hao. Hư hao trong trời đất và hư hao nơi lòng người. Kiều Trang đã nhìn chiếc lá rơi bằng đôi mắt của người từng trải, hiểu lẽ tử-sinh, thành-họai của thế gian. Không tiếc thương, không trăn trở. Nhưng nếu chỉ dừng lại ở đó thì bài thơ trên đã gặp biết bao sự trùng lặp về ý tứ của người khác từ trước đến nay. Nét độc đáo nằm ở chỗ: “vàng tươi dấu đời”. Chiếc lá dù nhỏ bé nhưng cái nhỏ bé ấy vẫn ôm trọn trong mình muôn vạn nét của đời sống. Em hãy cứ rơi như cuộc hành trình mà định mệnh đã dành cho em đi lá ơi. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, em hãy để hình ảnh mình được lưu giữ trong tim tôi dù chỉ trong ít phút giây ngắn ngủi trước khi chia lìa vĩnh viễn. Biết đâu qua bài thơ trên, Kiều Trang còn muốn trao tặng chúng ta một thông điệp về cách sống và cách chết qua hình ảnh chiếc lá vàng kia? Tôi tin mỗi người trong chúng ta đều có cách lĩnh hội của riêng mình.

Đức Sơn Thái Trọng