Manh Ngoi Roi

Mảnh ngói rơi
giật mình
ánh trăng soi.

Thu năm 2009, tôi và Thanh Tùng, thành viên CLB Thơ Haiku Việt TP.HCM vào ngồi nghỉ trong nhà mái hình lục giác ở một vườn hoa nhỏ ở thành phố Nha Trang. Bất ngờ tôi ngước nhìn lên mái thấy một lỗ thủng, lúc đó ánh trăng đang chiếu xuống. Bài haiku ra đời vào lúc chúng tôi rời khỏi vườn hoa. (Lưu Đức Trung)

Người trong đêm ấy giật mình vì mảnh ngói rơi hay vì ánh trăng soi? Thật kì diệu và bất ngờ chuỗi diễn tiến của cảm xúc, cũng là của tứ thơ! Mảnh ngói rơi gây tiếng động làm người giật mình. Nhưng rồi ánh trăng, nhờ đó đã soi chiếu, bừng sáng cả căn phòng. Tất cả tràn ngập ánh trăng, con người, ngoại vật tan hòa trong ánh trăng, không còn phân biệt. Mảnh ngói mái nhà rơi xuống như tháo cũi sổ lồng cho con người bên trong. Những sợi dây trói buộc đã dứt tung để con người vượt thoát khỏi những cái khuôn hữu hạn, hoàn toàn tự do, thể nhập vào bản thể của đất trời, trở thành vĩnh cữu và vô biên trong khoảnh khắc ấy. Đây thật sự là cái giật mình tỉnh thức không âm thanh mà chấn động cả tâm linh, vũ trụ. Phảng phất như thiền vị trong bài thơ Nguyệt của Trần Nhân Tông khi chợt thức nửa đêm nhìn thấy “Mộc tê hoa thượng nguyệt lai sơ”.

Đoàn Thu Vân