Mảnh đất hoang
cúc tàn ai vất
hương còn bay sang.
(Đông Tùng)

Bài thơ đẹp quá! Cái đẹp không hiện bày ở hình tướng thông thường để người ta phải trầm trồ khen ngợi. Cái đẹp được thể hiện ở lòng người. Hoa cúc tàn thì bị vất đi. Trong mắt chúng ta là như thế. Chuộng màu sắc, hình tướng mà đôi khi quên mất cái tinh túy bên trong. Sắc màu thì phôi phai nhưng hương thơm còn đọng lại và lan tỏa theo chiều gió. Tác giả vô tình nghe được mùi hương hoa cúc và nhìn sang mảnh đất hoang… Có tiếc thương cho một đời hoa không? Tôi nghĩ là có. Nhưng biết đâu tác giả cũng tiếc cho ai đó không biết thưởng hoa? Xem như hoa cúc đã may mắn gặp được người tri kỉ và phụng hiến trọn vẹn những tinh hoa của đời mình trong giờ phút cuối cùng ấy. Hoa nở hoa tàn là lẽ tự nhiên. Ta ngắm nhìn để thưởng thức món quà của thiên nhiên, của đất trời nhưng cũng để chiêm nghiệm lẽ tử sinh, thành hoại của kiếp người.

Đức Sơn Thái Trọng