Dưới trăng
bước chân ai vội
lá vỡ bao lần.
(Đông Tùng)

Tôi cảm thấy tiếc cho mình vì tôi từng ở vào hoàn cảnh như nhân vật trong bài thơ. Có lẽ vì lí do nào đó mà người ta bỏ quên vẻ đẹp của vầng trăng và chiếc lá khô dưới chân mình. Vô tình không thưởng thức vẻ đẹp của trăng thì không đến nỗi xót xa, nhưng vô tình giẫm nát từng chiếc lá, thì thật đau lòng! Chắc ai đó khi đọc những dòng này sẽ cho rằng người viết quá đa cảm, nhưng khi quán chiếu bằng tuệ giác nhà Phật thì mỗi chiếc lá khô là một thực thể và chúng cũng cần được trân trọng, nâng niu. Lời thơ của Đông Tùng chứa đầy tính nhân văn và thấm đẫm tinh thần bình đẳng của đạo Phật. Đọc xong bài haiku ngắn ngủi mà cõi lòng vẫn còn nghe thấy âm vang kéo dài của từng chiếc lá đang vỡ nát dưới bàn chân của hành nhân trong đêm vắng. Cái âm thanh ấy sao mà xót xa và khắc sâu vào tâm thức của người ta đến thế?

Nam Phong