(Kính viếng Thầy NGƯT- PGS Lưu Đức Trung)

Sau mấy chục năm
Được gặp lại Thầy qua từng trang sách
Ngắm ảnh Thầy: Rưng rưng khóe mắt
Ngoại bát tuần: như Bụt, như Tiên

Cặp kính màu nâu
Ánh mắt dịu hiền
Áo trăng tinh khôi
Nét cười rạng rỡ

Con nào biết Thầy con như thế:
Nhiệt huyết, hào hoa và… bao nỗi tái tê!

Sách lật từng trang
Mải miết, say mê
Con biết được bao điều mới mẻ:
Thầy đã đến những chân trời góc bể
Phá thạch, khai sơn nền văn minh nhân loại(1)
Làm giàu, sang văn học nước nhà

Những thiên sử Mahabharata
Hai hai vạn dòng thơ
Thế giới thần linh của sông Hằng, núi Ấn
Những bài thơ Haikư, xinh như cánh bướm
Ấp ủý vị thiền, xứ sở hoa Anh Đào của đất nước Phù Tang
Tự tay Thầy khai phá rừng hoang
Gieo hạt, ươm mầm, xanh cây, tốt lá.

Học trò Thầy những giáo sư, tiến sĩ
Tôn vinh Thầy:
Nhà giáo, nhà thơ, nhà khoa học, thiền sư
Trí tuệ, uyên thâm, nghệ sĩ, tài hoa
Cốt cách thanh cao, cuộc đời giản dị
Đứng trước Thầy được nhẹ nhõm, bình an.

Quê hương ơi! Đất Cao Lao mình có người con như thế
Mà lòng xót xa, bao nỗi buồn đau:
Tuổi ấu thơ, Mẹ mất
Sống theo Cha bên những ga tàu

Minh Lệ, Bồng sơn, Nha Trang, Bình Định…
Hơn tám chục tuổi rồi, bấm tay nhẩm tính
Thật sống ở quê chưa trọn năm trời
Rày đây, mai đó những miền đất xa xôi
Lòng luôn hướng về Cao Lao Quê Cha Đất Tổ.

Đêm ngủ Chi Cầm lầu(2)
Nơi Tào Ngu viết Kịch Lôi Vũ
Nhớ nôn nao chiếc chõng tre, sạp nứa quê nhà.

Uống rượu Mao Đài bên lầu Hoàng Hạc
Dạ nào nguôi
Ca nước vũng trâu đầm nâng bước đoàn quân.

Thưởng Trà Đạo theo pháp luyện tâm
Lòng vẫn xốn xang:
Đài mo cau
Nước chè xanh,
Tay cô thôn nữ…

Thầy giảng thơ tình Tagore say sưa, rớm lệ
Đến lượt mình: Buồn tẻ biết nhường nào
Phòng xử án – chia ly!…

Những tưởng sóng đời rồi sẽ cuốn đi.
Vẫn còn đó những mối tình tuyệt vọng.
Bao bạn gái ngày đêm mong ngóng,
Ôm ấp bóng hình Thầy từ sâu thẳm con tim.

Cả cuộc đời vẫn cứ lặng im
Phút lâm chung
Mới giải bày, thổ lộ.

Thầy hóa đá chờ ai
Để gió dập, sóng vùi,

Để hoàng hôn bao phủ,
Để nỗi đau
lặng thầm
bất tận

chơi vơi!…

Sách lật từng trang
Thương lắm Thầy ơi
Số phận đa đoan
Lòng con tự nhủ.
Đọc thơ Haikư
Con những bàn hoàn
Chân lí cuộc đời
Thầy biết rõ quy luật và hình hài của nó,
Hạnh phúc và đau khổ,
Cũng đẹp như một vòng hoa.

Trút bỏ lo âu – thanh thản lòng ta.
Thầy đã sống những ngày đáng sống
Tuổi thanh xuân đất trời cao rộng
Viết báo, làm thơ, du kích, giao liên…
Mười bảy tuổi kết nạp Đảng viên
Mười tám tuổi: Nước mắt, nhịn ăn, lấy máu viết thư…
Xếp bút nghiên lên đường diệt giặc

Trận Xuân Bồ lưỡi lê sáng quắc
Vang dội chiến công.
Đường hành quân rộn rã núi sông, vui tình đồng đội
Vượt dốc U Bò miệng khô, họng cháy
Cùng hò reo uống nước vũng trâu đầm…

Hôm nay: Từ giã Cõi Trần
Thầy về Chốn Tây Phương Cực Lạc.

Rừng thông Kỳ Sơn rì rào tiếng hát
Sóng nước Linh Giang dào dạt lời ru
Đón Thầy về yên giấc ngàn thu
Thầy sống mãi giữa lòng quê Đất Hạ.

Bái biệt Thầy

Học trò Lưu Văn Quỳnh

(1) Chữ in nghiêng dẫn từ sách của Thầy.

(2) Ngôi nhà ở trường Đại học Nam Khai – Trung Quốc nơi thầy lưu học.